MÙA THU và
NHỮNG NỖI NHỚ
Cơn gió heo
may sắt se, hắt hiu
Mưa lắc lay
dằng dai, rỉ rả
Rừng phong
thu đã sắc màu chấm phá
Cỏ hoa úa
xàu vội vã
Cây vặn
mình lả tả trút lá
Con nai ngơ
ngác trong hàng cây thưa
Nắng vàng nhẹ
và trời xanh cao thăm thẳm
Nhớ nhung
mõi mòn, xót xa hơn những cô đơn lạnh lẽo
Anh lại
tìm em trong tận cùng nỗi nhớ
Cái nắm
tay dung dăng trên con đường nhỏ
Đêm về thêm
trăn trở
Nhớ những
ngón tay mềm run nhẹ
Trời dịu
dàng trong ánh mắt em trong
Không gian,
thời gian vừa đủ đôi lòng
Để lại sẻ
chia cho hai miền cách trở
Sương chiều
thấm dần vai áo
Đành sau
nầy làm dấu nhớ nhau
Lá phong
đỏ dần xui hồn càng rướm máu
Sao mùa thu
nào cũng rưng rức đớn đau
Chương Hà
No comments:
Post a Comment