Bài Không Tựa Cho Em
“ Em đi một nữa hồn tôi chết
Một nữa hồn tôi bổng dại khờ”
Thơ HMC
Từng lúc em đi, mang theo từng
mảnh, từng mảnh hồn anh
Làm sao chết, làm sao để dại
khờ
Những ngày thiên-đường bỗng mơ-hồ
trong bóng tình yêu lãng đãng
Những âm điệu du-dương miên
viễn
Mùi hương tình nhạt nhoà, đễ
nung nấu chất chứa trong lòng
Nuôi trái tim khắc-khoãi bằng
mọi điều an-uỹ
Óc còn bối rối
Mới mong thời-gian ngừng trôi,
đã vội mong qua
nhanh cho mau tới những ngày
sắp tới
Bắt đầu lại bằng từng mong đợi!
ngày nào em trở về;
ngày nào cuộc đời mình sống lại
để có với nhau một đôi ba ngày
bằng cả một đời
Mà ngày trước mới nôn nao
ngày sau đã xót-sa, lo-ngại
Niềm vui trong cái ôm chặc, sợ
mất nhau cả trong giấc ngủ
Vụng-về từng phút đam mê, tái
tê trong nỗi khắc-khoải
Lần nào cũng còn cả ngàn điều
chưa kịp nói
Yêu tới bao nhiêu cũng sợ còn
thiếu
Mà nâng niu, trang trọng, quý
giá tình yêu tới mõi-mòn
Chỉ một lời hứa ‘rồi em về’,
khi em vội vả quay đi
Vì nếu không
dẫu anh cố dấu, cũng sao khỏi
đôi mắt đỏ oe
nhìn sâu những ngày còn lại.
08-08
No comments:
Post a Comment